Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

ĐÂU CÓ NGU NHƯ BỐ…

ĐÂU CÓ NGU NHƯ BỐ…

ĐÂU CÓ NGU NHƯ BỐ…
Lại nói về Điêu Thuyền…

Điêu Thuyền được trời phú cho gương mặt xinh đẹp nên Thuyền không chịu học hành gì cả suốt ngày đàn ca, lắc giật… Thuyền luôn nghĩ cần quái gì học kiểu gì chả lấy Việt Kiều chỉ có ăn với đẻ (???)

Một hôm đi chơi về Điêu Thuyền kể chuyện cho Vương Doãn: Bố ơi hôm nay con kiếm được 10 lạng bạc…

VD: Hả, đừng nói với tao mày đi làm hàng đấy nhé…

Điêu Thuyền: Bậy nào, Thằng Lữ Bố nó đố con trèo lên cây, mỗi lần trèo được nó cho con 1 lạng bạc……

VD: Trời…… mày bị nó lừa rồi con, nó làm thế để nhìn underwear của mày đấy đồ ngu!!!

ĐT: hihi, con đâu có ngu như bố… thế nên hôm nay con đâu có mặc underwear…

Truyện cười Trạng Quỳnh: Đầu to bằng cái bồ

Truyện cười Trạng Quỳnh: Đầu to bằng cái bồ

Chuyện kể rằng lúc Quỳnh còn nhỏ, mới bảy tám tuổi, Quỳnh đã tỏ ra thông minh đỉnh ngộ nhưng cũng là một đứa trẻ chúa nghịch. Hồi ấy bọn trẻ thường chơi trò xước xách, lấy tàu chuối làm cờ, lá sen làm lọng. Trong trò chơi, Quỳnh bao giờ cũng lấn lướt.

Đầu to bằng cái bồ
Một đêm mùa thu, trăng tháng tám sáng vằng vặc, đang chơi với đám trẻ ở sân nhà, Quỳnh bảo:

– Chúng bay làm kiệu cho tao ngồi, rồi tao đưa đi xem một người mà cái đầu to bằng cái bồ!

Lũ trẻ tưởng thật, liền tranh nhau làm kiệu rước Quỳnh đi vòng vòng quanh sân, mệt thở muốn đứt hơi. Xong, chúng nhất định bắt Quỳnh phải giữ lời hứa. Lúc ấy trăng đã mờ, Quỳnh bảo:

– Tụi bây đứng đợi cả ở đây, tôi đi đốt lửa soi cho mà xem!

Bọn trẻ nhỏ hơi sợ, không dám ở lại, chỉ những đứa lớn hơn, bạo dạn đứng chờ. Quỳnh lấy lửa thắp đèn xong đâu đấy, rồi thò đầu che ngọn đèn, bảo:

– Kìa, trông trên vách kìa. Ông to đầu đã ra đấy! Laughing

Anh nào cũng nhìn nhớn nhơ nhớn nhác, thấy bóng đầu Quỳnh ở vách to bằng cái bồ thật. Lũ trẻ biết Quỳnh xỏ, quay ra bắt Quỳnh làm kiệu đền, Quỳnh chạy vào buồng đóng cửa lại, kêu ầm lên. Ông bố tưởng là trẻ đánh, cầm roi chạy ra, lũ trẻ chạy tán loạn.

Truyện cười Con chó xấu tính

Truyện cười Con chó xấu tính

Có một con chó nọ cứ hay lao vào tấn công bất cứ ai mà nó gặp, nhưng nó làm điều này rất bất ngờ đến mức không ai nghĩ là sẽ bị nó làm đau cho đến khi nó cắn vào gót chân họ.

Con chó xấu tính 
Nhằm cảnh báo cho người lạ biết mà tránh, đồng thời cũng để trừng phạt con chó, có lúc người chủ đeo vào cổ của nó một cái chuông, và có lúc ông bắt nó phải kéo một khúc gỗ nặng, khúc gỗ này được cột vào vòng cổ của nó bằng một sợi xích.

Lúc đầu con chó nọ còn cúi gằm mặt xuống, nhưng khi thấy chính cái chuông và khúc gỗ làm cho người ta chú ý đến mình nhiều hơn, thì nó lại lấy làm tự hào và chạy vòng quanh khu chợ để trưng chúng ra cho người ta chú ý. 

Thậm chí nó còn tỏ ra kiêu ngạo, huênh hoang với những con chó khác không giống như nó.

Thấy thế, một con chó săn già đã nói:

– Tại sao chú mày lại tỏ ra huênh hoang cứ như thể cái chuông và khúc gỗ của chú mày là những phần thưởng thế hả? Đúng là những vật đó khiến cho chú mày được nhiều người chú ý đến thật đấy, nhưng khi người ta hiểu được ý nghĩa thực sự của chúng thì chúng chính là điều đáng hổ thẹn cho chú mày và là vật luôn nhắc nhở rằng chú mày là một "con chó xấu tính".

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Truyện cười: Như nhau cả

Truyện cười: Như nhau cả

Một nhà khoa học tánh tình hay đa nghi, nên ông ta chế tạo ra robot phát hiện nói dối. 

Như nhau cả
Ngày chế tạo thành công, ông đem ra thử con trai. Cậu con trai vừa đi học về ông ta đem robot ra hỏi:

- Sao con đi học về trễ vậy?

- Con qua nhà bạn mượn sách về học.

- Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một cái.

Ông bố cười: Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con bố không dám nói dối ông nội nửa lời.

- Ngay lập tức, robot đạp ông ta một cái bay vô tường.

Người vợ thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói: Sao anh làm thế với con, dù sao nó cũng là con anh!

- Robot nắm đầu bà vợ, đánh túi bụi.

Truyện cười: Ai vẽ?

Truyện cười: Ai vẽ?

Truyện cười: Ai vẽ?
Một họa sĩ mở phòng triển lãm tranh. Một bà quý tộc đến xem, đứng trước một bức tranh hồi lâu rồi hỏi:

- Tôi muốn biết ai là tác giả bức tranh này?

Họa sĩ đứng gần đấy, vội đi lại nói:

- Thưa quý bà, tôi là tác giả.

Bà khách hỏi:

- Tuyệt lắm! Ông có thể cho tôi biết ai đã may chiếc váy cho cô gái trong tranh không?

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Truyện cười pháp luật: Giúp đỡ

Truyện cười pháp luật: Giúp đỡ

Một Bác sỹ, một Thầy giáo và một Thẩm phán là bạn chí thân của nhau.

Truyện cười pháp luật: Giúp đỡ
Một hôm đang ngồi nhậu với nhau, Thầy giáo nâng chén nói:

Ba anh em mình chơi với nhau đã lâu, coi nhau như anh em ruột thịt. Hôm nay tôi đề nghị cùng nâng chén thề sống chết có nhau, giúp nhau khi khó khăn hoạn nạn.

Ba người cùng uông rượu thề.

- Thầy giáo: tôi làm cái nghề dạy học. Khi con cái hai bác đến tuổi đi học thì mọi việc cứ để đấy tôi lo.

- Bác sỹ khề khà: tôi chuyên bên khoa mổ. Các bác hay người thân có nhu cầu cắt bỏ bộ phận nào thì cứ bảo tôi.

- Thẩm phán gãi đầu: uhm! Cái nghề của tôi khó giúp được gì cho hai bác quá. Thôi thì bác nào muốn ly hôn thì bảo với tôi một tiếng.

Bị xe tải không người lái đâm

Truyện cười giao thông: Bị xe tải không người lái đâm

Vợ lảo đảo bước vào nhà, rên rỉ:

Bị xe tải không người lái đâm
- Anh ơi, thật khủng khiếp. Một chiếc xe tải đồ sộ đã đâm thẳng vào xe của em, làm nó bẹp rúm ró rồi!

- Ôi! Không sao, em còn lành lặn là tốt. Thế em có kịp dạy cho hắn một bài học về tốc độ không?

- Không kịp... Hắn để xe ở đấy và chuồn đi từ trước khi xe đâm nhau cơ.

Truyện cười học sinh: Liều mình

Truyện cười học sinh: Liều mình

Truyện cười học sinh: Liều mình
Một học sinh đi chơi về tuyên bố với cả phòng:

Cuối cùng rồi cũng có người con gái dám liều mình vì tao. Cả phòng nhao nhao:

- Ai vậy mày, nhỏ nào nói nghe coi?

- Nhỏ Hồng bên lớp sử chứ ai!

- Nhỏ nói gì với mày?

- Nhỏ nói “Yêu ông ư? Tui thà nhảy lầu còn hơn”.

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

Gian nan rũ bỏ người yêu


Cùng đọc truyện cười : Gian nan rũ bỏ người yêu dưới đây nhé!

Gian nan rũ bỏ người yêu

Đùng phát em nhận lời yêu hắn các bác ạ. Công nhận hắn đẹp giai. Trong đám ruồi theo đuổi bu quanh em thì hắn thuộc thành phần đẹp giai nhất. Gái mê giai đẹp là chuyện nhỏ, tuy nhiên em hơi bị mù quáng. Hắn mới uốn ba tấc lưỡi em đã xiêu lòng rồi.

Em cho hắn hôn hít mấy ngày liền, hôn xong hắn đãi mấy cái bắp ngô nướng. Có hôm hắn giả vờ quên tiền, em phải móc ví ra thanh toán, nhục thế là cùng. Đẹp giai mà mài không ra tiền thì yêu làm gì chứ. Bạn em bẩu, rằng đích thị hắn công tác ở ngành đào mỏ rồi, điều này đúng trăm phần trăm. Đời sợ nhất đàn ông đẹp giai nhưng túi rỗng, móc ba ngày chẳng ra một chinh.

Đêm nằm em nghĩ kỹ, nhất định phải đá đít hắn thôi. Con nhà danh giá như em mà lấy phải gã này thì đời vứt đi cho chó gặm. Mà đá hắn bằng cách nào đây, chuyện không nhỏ đâu. Trên mạng xã hội ngày nào cũng bao nhiêu chuyện giết nhau vì tình, mình không yêu nó nữa vớ vẩn nó xử đẹp ấy chứ, không đùa với bọn giai hèn được đâu.

Mấy đêm mất ngủ nghĩ không ra kế gì. Xem phim Hàn Quốc bỗng nảy ra xảo kiến: Anh yêu ơi, em bị bệnh nan y rồi, chúng mình chia tay nhé, anh đi tìm cô gái khác xinh hơn em đi nha…

Hắn nghe như nuốt từng lời, tuy nhiên vẫn kiên quyết không chịu. Hắn diễn còn mùi mẫn hơn em: Em yêu ơi, bệnh nan y là cái gì chứ. Tình yêu sẽ giúp em vượt qua hết mọi hiểm nguy. Nếu không lấy được em làm vợ thì anh sẽ nhảy sông liền mặc dù không biết bơi. Hãy cưới nhau đi em, dù em chỉ còn sống 1 ngày duy nhất trên đời thì anh vẫn muốn được làm chồng em…

Tôi biết hắn diễn, diễn sâu quá, tuy nhiên ánh mắt hắn thì lạnh như mùa đông, không có một chút tình người. Hình như hắn đã phát hiện ra điều gì đó trong gia đình em và muốn lợi dụng.

Em đã trải qua một mối tình rồi nên biết rất rõ hắn không yêu thật lòng. Nụ hôn của kẻ không yêu nhạt lắm, nhạt hơn nước ốc luộc thiếu gia vị.

Em cho người điều tra kỹ càng về hắn, hóa ra hắn cũng học hết trung cấp rồi nhưng chưa xin được việc, lang thang mấy năm nay. Mấy bằng đại học còn thất nghiệp, huống chi cái bằng trung cấp quèn như hắn, điều quan trọng là con người hắn không đàng hoàng, không có tố chất gì là tốt, là cao thượng cả.

Bây giờ thì em hiểu hết ý đồ của hắn rồi. Ngày hôm sau hẹn hắn ra công viên em ra chiêu độc. Em ôm mặt khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc:

- Anh yêu ơi, bố em mới bị mất chức rồi…

Hắn bỏ chạy mất dép, không ngoái đầu quay lại.

Sưu tầm

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

HAI THẰNG ĂN TRỘM..

HAI THẰNG ĂN TRỘM..

Hai thằng rủ nhau đi ăn trộm,đêm đến chúng mò vào một nhà ở ven đường. thằng A nói với thằng B,mày đứng ngoài này tao trèo vào trong lấy được cái gì tao đưa qua cửa sổ mày ở ngoài đỡ lấy.

Hai thằng trộm

Thằng a vào được trong nhà nó thấy đôi vợ chồng chủ nhà vẫn chưa ngủ mà lại đang xxx…nó đành núp vào một góc chờ vợ chồng kia ngủ rồi hành động.

Đôi vợ chồng ấy xong đang chuẩn bị ngủ thì cô vợ lại buồn đi tiểu, vì nhát tối nên cô vợ ko dám vô nhà vệ sinh mà ra ngay cửa sổ để giải quyết. 

Thấy động thằng b mừng thầm liền đưa tay ra đỡ, đúng lúc cô vợ vừa tè xuống, nó bảo: thằng ngu này, ống điếu mà mày cũng lấy à.

Rồi nó thò tay lên thì với phải cái mà ai cũng biết là cái gì đấy.

Điên tiết lên, nó chửi luôn: thằng chết dẫm này, thuốc lào mà mày cũng lấy à

VÒNG LUẨN QUẨN

VÒNG LUẨN QUẨN

Cô giáo gọi điện cho học sinh thông báo: "Ngày mai cô bận nên cho các em nghỉ học".

Những mối quan hệ trong vòng luẩn quẩn
Cậu học sinh vui quá chạy đến nói với ông nội:

- Mai cháu được nghỉ học ông cho cháu đi công viên chơi nhé.

Người ông liền gọi điện cho cô thư ký của mình:

- Mai anh có việc bận, để hôm khác em nhé.

Cô thư ký liền gọi điện về nhà cho chồng của mình:

- Anh yêu mai công ty em hủy chuyến đi công tác rồi, ngày mai mình đi chơi nhé.

Người chồng của cô thư ký liền gọi điện cho cô giáo:

- Em yêu ơi mai vợ anh lại ở nhà mất rồi, em đừng đến nhé.

Thế là cô giáo lại gọi điện cho cậu học sinh mai lại đi học...

XEM TRỘM GÁI TẮM LÀ BỊ HÓA ĐÁ

XEM TRỘM GÁI TẮM LÀ BỊ HÓA ĐÁ

XEM TRỘM GÁI TẮM LÀ BỊ HÓA ĐÁ
2 thằng đi xem trộm gái tắm, bỗng 1 thằng bỏ chạy, thằng kia đuổi theo hỏi :

- Đang hay sao mày chạy? .

- Tại tao nhớ ra mẹ bảo xem trộm gái tắm là bị hóa đá.

- Đồ ngu, vậy mà cũng tin.

- Tin chứ. Tao đang cảm thấy 1 bộ phận bắt đầu cứng lại đây này ^^

- %$%*

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

Điều ước khó khăn

Truyện cười gia đình

Điều ước khó khăn

Một gia đình đang lái xe trên đường thì con cóc nhảy ngang qua. Ông chồng thắng xe kịp thời, bước xuống, mang con cóc đặt qua vệ đường.

Điều ước khó khăn


Con cóc bỗng nói:

- Cám ơn ông đã cứu mạng. Tôi sẽ cho gia đình ông một điều ước!

Người đàn ông nói:

- Vậy hãy làm cho con chó của tôi thắng cuộc đua hôm nay?

Ông ta gọi con chó ra, và khi thấy nó chỉ có ba chân, con cóc nói:

- Khó quá... Hay ông xin điều khác đi!

Lúc đó bà vợ trong xe bước ra và nói:

- Vậy hãy làm cho tôi thắng cuộc thi hoa hậu năm nay được không?

Cóc nhìn bà vợ rồi quay lại nói với ông chồng:

- Ông... cho tôi xem lại con chó, tôi sẽ cố gắng.

Chùm truyện cười giao thông

Chùm truyện cười giao thông

Chùm truyện cười giao thông


Căng thẳng

Bệnh nhân và bác sĩ trao đổi với nhau:

- Tôi thường căng thẳng và sợ hãi vào những kỳ thi lấy bằng lái xe.

- Không sao đâu, cuối cùng rồi ông cũng thi đậu thôi mà.

- Không, tôi là giám khảo.

***

Quá mắc

Cảnh sát nói với một lái xe:

- Đèn xi nhan và đèn pha của ông hỏng cả, phạt hai trăm nghìn đồng.

- Bà vợ ngồi ở băng sau nói với lên: Anh thấy chưa, vậy mà tiệm sửa xe đòi những bốn trăm nghìn...

***

Quan sát bằng thực tế

Một người thông báo bằng điện thoại cho cảnh sát giao thông rằng trên xa lộ 34, có một chiếc Mercedes 600, biển số 2340 FF đang chạy với vận tốc 240 km/giờ. Viên cảnh sát trực ban ngạc nhiên hỏi:

- Ông đang quan sát đối tượng bằng phương tiện gì mà có các thông số chính xác đến vậy?

- Thì nó đang chạy ngay sau xe tôi đây này!

- !!!

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Truyện cười : PHÓNG SINH

Hãy đọc câu truyện PHÓNG SINH để tìm hiểu xem 2 thầy trò đã hiểu sai đạo lý phóng sinh ở đâu nhé!

Phóng sinh

Một con chim sẻ bị chim ưng truy bắt, sợ hãi bay loạn, chui vào tay áo của một thầy tu. Thầy tu nắn nắn nó qua tay áo, nói:

- A Di Đà Phật, hôm nay đệ tử được xơi thịt đây!

Chim sẻ nhắm nghiền hai mắt nằm im. Thầy tu tưởng nó đã chết, vén tay áo xem, chim sẻ thừa cơ bay mất. Thầy tu liền nói:

- A Di Đà Phật, ta phóng sinh cho mày đó.


o O o


Sư cụ: "Làm người không được sát sinh, nếu kiếp này con giết trâu, kiếp sau con phải hóa thành trâu đền tội, kiếp này giết heo thì kiếp sau là heo, giết ruồi giết gián cũng thế!"

Đồ đệ: "Chà, hiểu rồi. Nếu con muốn kiếp sau làm người nữa, kiếp này con phải... giết người!"

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

Truyện cười: Giúp nạn nhân ngã chết

Truyện cười: Giúp nạn nhân ngã chết

Trong phiên toà, bị cáo, nguyên là một luật sư, đang trả lời các câu hỏi của chánh án:

- Tại sao anh giết người đàn ông đó?

- Thưa tòa, tôi không giết anh ta. Hôm đó, tôi về đến nhà, vừa mở cửa thì thấy hắn chạy ra và bị vấp vào tôi nên đã ngã, đầu đập xuống cầu thang.

- Nhưng kết quả giám định cho thấy nạn nhân bị nhiều vết thương xung quanh đầu.

- Vâng, vì khi được tôi giúp đứng lên thì anh ta lại tự ngã xuống, cứ như vậy...khoảng 20 lần.

Truyện cười công nghệ

Truyện cười công nghệ

Thân quen

Máy vi tính hỏi virus: "Cậu từ đâu đến đây thế?".

- Thế cậu ở đâu ra?

- Tớ đến từ USA.

- Vậy tớ là hàng xóm của cậu rồi. Tớ đến từ… USB.

!!!

Bỏ hết cho nhẹ

- Mẹ: Chúng ta sẽ chuyển máy vi tính lên tầng hai

- Con: Nếu vậy con nghĩ chúng ta nên bỏ hết các chương trình trong máy thì nhẹ nhàng hơn khi vận chuyển .

- Mẹ: ?!?!

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

Truyện cười tình yêu: Coi Phim

Truyện cười tình yêu: Coi Phim

Có một boy nghe lời bạn cách tán gái là rủ đi xem phim, mà hôm nay cinema chiếu phim 

Công Phu II do CHÂU TINH TRÌ đóng nên anh bèn:

Boy: Bíp…bíp…bíp…

Ring…ring…ring

Girl: Alô. Ai gọi tui dzậy trời!

Boy: Hello baby!!! Anh đây Dũng Conan nè, tối hôm nay em có rảnh không?

Girl: Có, thì sao, làm gì?.

Boy: Ah…ah, anh muốn rủ em đi xem phim

Girl: Vậy ah, có hay không?

Boy: Dĩ nhiên là hay rồi, hay anh mới rủ em đi chứ!

Girl nói với giọng khóai chí:

Phim gì vậy anh?

Anh chưa kịp nói cho cô ấy bít phim gì … thì mẹ bảo với anh

Mẹ boy: Có con gì chạy dzô nhà mình dzậy con.

Boy đáp: Heo ạ!

Bất thình lình có một bàn tay xuất hiện qua điện thọai.

Chát…chát…chát…bốp…bốp…bốp…

Boy: Ặc…ặc…ặc

Chùm truyện cười VOVA

CÔ GIÁO CỦA VOVA

Vô va đi học về, mặt buồn thiu

Bố hỏi: Vô va, sao buồn thế?

- Con bị điểm 0 môn Văn.

- Sao lại bị 0 điểm ??

- Cô giáo bảo con đặt câu với từ “cô giáo”

- Thế con đặt thế nào?

- Con đặt câu : Cô giáo là con đĩ !

- Sặc..

- Cô giáo nổi cáu cho con 0 điểm và bắt lên gặp thầy hiệu trưởng.

- Thế rồi sao??

- Thầy hiệu trưởng xoa đầu, cho con 5000 và hỏi nhà cô giáo ở đâu !

***

ƯỚC MƠ TUỔI THƠ

Ước mơ tuỏi thơ:

Na ta sa: Lớn lên em làm bác sĩ

Pe chia: em làm phi công

Vô va: em ước mình đầy lông

- Sao vậy?

- Chị em có đám lông bằng bàn tay mà nó đã kiếm được bộn tiền.

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

Truyện cười dân gian: ĐÁNH TRỐNG CẤM


ĐÁNH TRỐNG CẤM

Sau một thời gian làm mõ, Xiển lại phải làm đầy tớ hầu điếu tráp cho lão chánh tổng. Một lần, lão chánh tổng đi chơi xa, Xiển theo hầu
Khi đến làng nọ thấy có một cái trống mặt to bằng cái nong, hai thầy trò lấy làm lạ quá, vào xem. Có tới mười người khách qua đường cũng đang bàn tán về cái trống đó, trên tang trống có đè mấy chữ: “trống cấm”, nên chả ai dám lại gần. Bỗng Xiển lớn tiếng:

- Có ai dám đố tôi đánh cái trống cấm này không nào?

Một người cười:

- Ðến cố tổ nhà anh sống lại cũng không dám đụng đến nữa là anh.

Xiển một hai cam đoan là đánh được, không sợ gì cả. Trong số đó có một người buôn bán giàu có, trong túi sẵn tiền, cho là Xiển khoác lác, ngứa tai lắm, bảo:

- Anh đánh được đủ ba hồi chín tiếng tôi sẽ cho anh năm chục quan tiền!

Xiển nói:

- Năm chục chả bõ, ít ra cũng phải một trăm.

Người kia bằng lòng, bảo:

- Ðược, anh không làm được đúng như lời nói, thì phải ở cơm không cho tôi mười năm.

Hai bên làm giấy giao kè, có một người đứng tên làm chứng.

Xiển bắc thang, vác dùi trèo lên, dang thẳng cánh nện đủ ba hồi chín tiếng. Trống kêu, vang cả tai, nhức cả óc. Vài ba người nhút nhát, sợ liên lụy, vội tháo lui. Chiếu theo giao kèo, Xiển bắt người kia phải giao đủ số tiền.

Nghe trống đánh bất thình lình, dân làng kinh ngạc, lũ lượt kéo nhau ra đông như hội. Lý trưởng, tay cầm hèo, len qua đám đông, khệnh khạng bước vào đền quát tháo ầm ĩ. Xiển ra trước mặt lý trưởng vái chào rồi gãi đầu gãi tai nói:

- Dạ trình ông, tôi là khách qua đường, thấy cảnh làng ta trù phú, thấy đền ta linh thiêng, nên có năm chục quan tiền trước để hầu thánh sau hầu làng. Nhưng vì không biết làm thế nào gặp ông cùng tất cả dân làng được, buộc lòng phải đánh vài hồi trống, xin các ông đánh chữ đại xá cho.

Thấy có món tiền lớn, lý trưởng cùng hội đồng chức sắc thích quá, bàn nhau hãy trích ngày ra mười quan làm bữa chén đãi ông khách hảo tâm.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Bán hàng cần giỏi nịnh khách

Nịnh khách

Trong nhà hàng, một bà già đỏm dáng cao giọng gọi:

- Cho món gà quay nhé!

- Có ngay, thưa bà!

- Gà còn non không đấy?

- Thưa, không được như bà đâu ạ!

Điều ước khó khăn

Điều ước khó khăn

Một gia đình đang lái xe trên đường thì con cóc nhảy ngang qua. Ông chồng thắng xe kip thời, bước xuống, mang con cóc đặt qua vệ đường.

Con cóc bỗng nói:

- Cám ơn ông đã cứu mạng. Tôi sẽ cho gia đình ông một điều ước!

Người đàn ông nói:

- Vậy hãy làm cho con chó của tôi thắng cuộc đua hôm nay?

Ông ta gọi con chó ra, và khi thấy nó chỉ có ba chân, con cóc nói:

- Khó quá... Hay ông xin điều khác đi!

Lúc đó bà vợ trong xe bước ra và nói:

- Vậy hãy làm cho tôi thắng cuộc thi hoa hậu năm nay được không?

Cóc nhìn bà vợ rồi quay lại nói với ông chồng:

- Ông... cho tôi xem lại con chó, tôi sẽ cố gắng.

Truyện cười Ban cho

Ban cho!

Vào1 buổi sáng có 1 vị linh mục đi dạo trong rừng.

Đột nhiên ông nhìn thấy 1 con gấu ông liền quì xuống và nói : Xin CHÚA hãy ban lòng tốt cho con gấu này.

Bất chợt con gấu cũng quì xuống và nói : Cảm Ơn CHÚA đã cho con 1 bữa ăn ngon!

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

Người bạn đời lý tưởng

Người bạn đời lý tưởng

"Tôi không nghĩ có một người đàn ông hay đàn bà "lý tưởng", vì sau một thời gian chung sống, chúng ta đều nhận ra những ảo vọng về nhau. 

Nhưng dù thế nào đi nữa thì một khi đã xây dựng gia đình, tức là chúng ta cùng lên một chiếc thuyền để vượt đại dương. Cần phải đồng lòng, đồng quan điểm và biết dung hoà giữa người đàn ông và người phụ nữ. Không thể nào trên thuyền mà có hai người thuyền trưởng được."

***

Người ta ta cứ hay nói đến người vợ hay người chồng lý tưởng trong xã hội ngày nay. Tuy vậy, làm gì có tiêu chuẩn lý tưởng nào có thể áp dụng cho tất cả mọi người. 

Tôi thường bảo với bạn bè rằng nhu cầu của một người chồng cần thể hiện qua bốn người vợ: một người biết quản lý gia đình, lo việc nội trợ; một người biết nói chuyện, tâm sự như một bạn thâm giao; một người biết giao thiệp, mặt mũi xinh đẹp làm nở mặt chồng khi ra ngoài; một người biết nghệ thuật làm "cháy" chồng ở trên giường.

Điều quan trọng là đừng bao giờ để bốn người này biết hay gặp nhau. Đó là những đức tính mà người đàn ông luôn tìm kiếm ở vợ mình. Nhưng từ xưa đến nay làm gì có người phụ nữ nào đáp ứng được cả bốn yêu cầu như thế. 

Mỗi người có một mục tiêu riêng, có người phải kiếm 500 triệu đô-la Mỹ mới thoả mãn nhưng có người chỉ cần 5 triệu đồng cũng cho là được rồi.Tương tự như vậy, để biết người phụ nữ lý tưởng là gì thì đàn ông phải biết mục tiêu tìm kiếm của mình. Người phụ nữ chỉ cần đáp ứng được một hoặc hai tiêu chí và làm ta cảm thấy thoải mái, hạnh phúc thì đã là lý tưởng rồi.

Tôi thấy bây giờ có nhiều người đàn ông đặt ra những tiêu chuẩn rất cao trong việc tìm kiếm bạn đời mình và cả phụ nữ cũng thế. Những người này đã có cuộc sống vật chất ổn định, địa vị xã hội đoàng hoàng nên họ cũng đòi hỏi nửa còn lại cũng phải tương đương như thế. 

Cũng có người tìm được bạn đời như mình mình, nhưng đó chỉ là số ít thôi. Nếu không tìm được, thì họ cho rằng cứ ở vậy cho yên thân. Con trai của tôi năm nay 33 tuổi và cũng có tư tưởng như thế đấy.

Ở tuổi của tôi bây giờ thì có một người phụ nữ có thể giúp cho mình cảm thấy thoải mái và vui vẻ trong mọi hoàn cảnh đã là một điều gì đó tuyệt vời rồi. Tôi không nghĩ có một người đàn ông hay đàn bà "lý tưởng", vì sau một thời gian chung sống, chúng ta đều nhận ra những ảo vọng về nhau. 

Nhưng dù thế nào đi nữa thì một khi đã xây dựng gia đình, tức là chúng ta cùng lên một chiếc thuyền để vượt đại dương. Cần phải đồng lòng, đồng quan điểm và biết dung hoà giữa người đàn ông và người phụ nữ. Không thể nào trên thuyền mà có hai người thuyền trưởng được.

Chồng có thể kiếm được tiền lo cho gia đình thì vợ sẽ sử dụng số tiền ấy, chăm sóc gia đình mình. Khi vợ làm thì chồng đừng cố tham gia điều khiển cô ấy, và ngược lại. Tôi không có ý nói, đàn ông biết kiếm tiền thì quan trọng hơn trong gia đình. Những công việc ở hậu phương cũng quan trọng không kém.

Dẫu không đòi hỏi nhiều ở bạn đời nhưng tôi cho rằng phụ nữ thời nay có thể và có quyền làm bất cứ điều gì người đàn ông làm. 

Do đó, những đặc tính mà tôi kính nể đều áp dụng cho cả hai phái: có cái tâm, trí tuệ, thành tựu, khả năng tài chính, sức khỏe, tinh thần với xã hội... Thực ra, nếu hai người ngang bằng, một người phụ nữ chiếm ưu thế hơn, vì lúc nào họ cũng ưa nhìn hơn đấng mầy râu.

Có người sẽ bảo đòi hỏi những đặc tính đó ở phụ nữ là hơi nhiều. Tuy nhiên, giờ là thời bình quyền nam nữ, muốn tìm người đàn ông với các tiêu chuẩn như thế thì bản thân họ cũng phải có những thứ đó thôi. 

Ví dụ như vấn đề tài chính, người đàn ông không cần người phụ nữ của mình phải giàu nhưng cũng có khả năng kiếm tiền để có thể tự chủ, biết chi tiêu và sắp xếp tiền bạc hợp lý. Giả sử có lúc người đàn ông gặp thất bại thì người phụ nữ cũng có thể biết cách xoay sở cho gia đình, giúp chồng vượt qua hoạn nạn.

Đặt ra tiêu chuẩn cao như vậy không bất công với nữ giới đâu. Chúng ta phải trả giá cho bất cứ thành tựu nào. Phụ nữ cũng như nam giới đều chịu chung rất nhiều áp lực trong hành trình "tìm chỗ đứng dưới mặt trời". 

Và dĩ nhiên, phần lớn các áp lực này là do lựa chọn của chính họ chứ không phải ai khác. Đối với tôi, hình ảnh người phụ nữ lý tưởng hiện nay có thể được dẫn chứng qua Mother Teresa, Hilary Clinton, J.K.Rowling, Martha Stewart... Còn nếu lấy sắc đẹp ra để làm thước đo thì có quá nhiều tên tuổi để chọn lựa, từ Âu, Mỹ qua Á, Phi. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều người con gái trẻ đẹp như thời này. Quả là thời hoàng kim của những chàng trai mê sắc, trong đó có tôi.

Quay lại với riêng vấn đề gia đình, dù sao đi nữa, một nguyên tắc bất di bất dịch trong hạnh phúc gia đình là sự chia sẻ. Sự chia sẻ sẽ làm cho mối quan hệ trở nên hài hoà hơn trong suốt thời gian chung sống. 

Tuy nhiên, mọi điều không chỉ đơn giản là giữa hai cá nhân. Chuyện hai người còn ảnh hưởng bởi văn hóa và ngay cả quyền lực, địa vị... chưa nói đến những can thiệp của gia đình bạn bè. Ngày xưa, áp lực xã hội buộc vợ chồng phải chôn sâu mọi mâu thuẫn trong nhà. Ngày nay, khi được phép bày hết chúng ra, chúng ta sẽ hoặc là tìm ra giải pháp rất nhanh hoặc đi tới việc chấm dứt cuộc hôn nhân.

Mà đừng nói tới hai người, chỉ riêng mỗi cá nhân đã có những mâu thuẫn nội tại rồi. Người phụ nữ dù ở phương Tây hay ở Việt Nam nhìn chung đều bị vướng vào sự mâu thuẫn giữa ba yếu tố: gia đình, sự nghiệp và bản thân. Trong đó yếu tố gia đình đang là khó khăn lớn nhất cho người phụ nữ Việt Nam.

Ở nhiều nước, người ta sống độc lập từ bé nên đến khi lập gia đình họ cũng được tự do hơn. Còn Việt Nam thì sự ràng buộc vào gia đình rất lớn. Đại gia đình, tức là dòng họ, ở Việt Nam gây ra áp lực cho người phụ nữ trong nhiều phương diện. Rồi, gia đình riêng cũng ảnh hưởng tới sự nghiệp của người phụ nữ, họ luôn phải cố gắng tài giỏi vẹn toàn được ở cả công sở lẫn ở nhà.

Và vấn đề cuối cùng là chăm sóc bản thân mình từ việc làm đẹp cho đến giao lưu bạn bè, đọc sách hay làm những gì mình thích. Dẫu thế, tôi thấy rằng nhiều người phụ nữ Việt Nam còn sướng hơn phụ nữ phương Tây. 

Khi họ từ công sở về nhà là có người giúp việc lo dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, hay có bà ngoại bà nội chăm con cho rồi. Còn với phụ nữ ở Mỹ hay các nước khác thì họ phải tự làm hết tất cả mọi thứ. 

Mấy ai có điều kiện để thuê người làm mọi việc trong nhà như ở Việt Nam đâu. Thế nên, muốn có vợ lý tưởng thì người chồng cũng phải biết chia sẻ, hiểu những vất vả của vợ nữa.

Yêu thương nơi băng ghế nhỏ

Yêu thương nơi băng ghế nhỏ

Đôi khi, điều duy nhất chúng ta cần làm đơn giản chỉ là lắng nghe.

***



Đó là một chiếc ghế dài rất rất bình thường. Chẳng có điều gì đặc biệt về nó cả. Chỉ là một băng ghế gỗ ở công viên với cái lưng cong, các thanh gỗ màu xanh da trời đã xỉn lại và mục. Nó được đặt ngay cạnh con đường mòn chạy bộ nhìn ra một chỗ trũng nhỏ dẫn đến một cái ao, cũng chẳng có gì đáng lưu ý đến việc nó có quan trọng hay không.

Có một ông lão vẫn đến đây và ngồi trên chiếc ghế ấy hầu hết vào mỗi sáng thứ 7 và Chủ nhật. Thỉnh thoảng ông ta sẽ mang đến một bữa ăn nhẹ để ăn trưa, và ông luôn mang theo một chai nước, một túi hạt cho những chú sóc, và một chút bánh mì cho mấy con vịt bầu. 

Ông ấy cũng đem đến những thứ mà bạn không thể nào nhìn ra được: từ bi, trí tuệ, lòng tốt, sự hài hước và những trải nghiệm được hình thành bởi thời gian. Ông đã sống cuộc đời này lâu nhất một cách có thể và yêu thương tất cả những gì ông có thể dành tình cảm đó cho chúng.

"Ông ơi, sao ông ngồi đây được cả ngày trời vậy?"

Một cậu bé khoảng 12 tuổi cất tiếng. Cậu ta nhìn thấy ông lão mỗi lần cậu đến công viên này chơi trượt ván. Hôm nay là lần đầu tiên cậu nói gì đó với ông lão.

Ông lão mỉm cười.

"Vậy cháu thì sao? Làm thế nào mà cháu có thể trượt ván được cả ngày thế?"

"Bởi vì nó vui, và cháu thì chơi nó rất giỏi."

"Ồ, đó là lý do vì sao ta ngồi ở đây. Nó cũng vui và ta cũng rất giỏi về nó."

"Cái quái gì chứ," cậu ta thầm nghĩ, "Đừng nói là ngồi trên ghế cả ngày cũng vui đấy chứ?"

"Ông lẩn thẩn mất rồi! Không đời nào ngồi đó mà lại vui vẻ, thoải mái được."

"Ta lẩn thẩn ư? Cháu là người làm được những thủ thuật đáng kinh ngạc trên rào chắn rồi bị văng ra khỏi ván trượt, lăn trên nền xi măng không cần một tí sự bảo vệ nào. Một cú kinh điển như thế mà cháu không hề nhớ gì về nó sao?"

Cậu bé vừa tự hào vừa tức giận. Cậu ta vui vì ông lão đã nhận ra được kĩ xảo đó khó đến mức nào, nhưng cậu ta cũng tức giận quá chừng vì cậu biết cú ngã đó làm cậu đau đớn ra sao, và cũng bởi cậu chẳng thể nhớ ra được thủ thuật mình.

"Cháu vẫn chưa nhớ ra được."

"Cứ từ từ thôi". Ông lão cười.

"Ông có nghĩ là cháu bị chấn động hay là bị gì đó không?"

"Không. Ta biết rằng cháu sẽ bị chấn động. Chỉ là ta không biết nó tệ ra sao thôi."

"Ông biết gì đó về trượt ván không?"

"Không nhiều, nhưng ta biết Tony Hawk đội mũ bảo vệ. Ta biết Mullen, Gonzalez và Burnquist , đều đội mũ bảo vệ. Và ta biết, cháu cũng nên thế."

Cậu bé đá bật tấm ván của mình lên, bước tới bên chiếc ghế dài và nói chuyện cùng ông lão. Cậu ta đã rất ngạc nhiên rằng ông lão biết rất nhiều những người trượt ván nổi tiếng. 

Cậu rất ghét một nửa chiếc bánh sandwich cá ngừ ông lão mang theo. Trong suốt hai giờ sau đó, cậu ta đã thú nhận với ông lão rằng cậu không học được, cậu có hai người anh trai, và mẹ cậu thì làm hai công việc, và mua một chiếc nón bảo vệ là điều không thể. Cậu thậm chí còn không đủ khả năng chi trả cho những chiếc bánh xe mới của tấm ván.

"Cháu sẽ đến đây vào ngày mai chứ?"

"Chắc chắn rồi, cháu luôn trượt ván vào Chủ nhật."

"Được thôi, vậy gặp lại cháu sau."

Ngày hôm sau, Chủ nhật, ông lão vẫy cậu bé lại bên băng ghế.

"Đây. Ta nghĩ cháu có thể thích những thứ này."

Trong túi là một chiếc mũ bảo hiểm, một bộ đầy đủ bánh xe, và 5 tấm đề can của những người trượt ván nổi tiếng mà họ đã chuyện trò về chúng vào ngày hôm qua.

"Ôi chúa ơi, cháu cảm ơn ông nhiều lắm. Wow. Thật là bá cháy!"

" Ồ, ta còn muốn cháu đưa thứ này cho mẹ cháu nữa."

Ông lão chìa ra một chiếc túi khác. Trong chiếc túi này, có một hộp sô-cô-la siêu bự, và một tấm thiếp.

"Cái này để làm gì vậy ông? Ông không biết mẹ cháu."

"Không. Nhưng ông thì chẳng bao giờ thiếu sô-cô-la cho phụ nữ. (cười hóm hỉnh) Nếu mẹ cháu đang một mình nuôi ba người con cùng lúc, bà ấy sẽ không nhận được nhiều niềm vui. Với hộp lớn sô-cô-la này, bà ấy có thể chọn những cái bà ấy muốn ăn, khi nào ăn, tin ta đi, điều đó sẽ giúp mẹ cháu thư giãn. Còn tấm thiệp này dành cho bà ấy, không phải cho cháu."

"Dù sao đi nữa... Cháu sẽ đưa cho mẹ. Cháu cảm ơn ông ạ."

Một vài tuần sau đó, cậu bé trượt ván nhìn thấy ông lão trên băng ghế, và cậu đến ngay cạnh ông nói chuyện.

"Mẹ cháu nhờ cháu cảm ơn ông về hộp bánh, mẹ cháu đã khóc khi đọc tấm thiệp của ông. Mẹ giữ chặt nó trong lồng ngực và bảo cháu chắc chắn phải nói lại với ông điều này."

Ông lão cười mỉm rồi gật đầu từ tốn.

"Ông đã viết gì trong tấm thiệp thế? Mẹ cháu không nói cho cháu biết. Mẹ chắc hẳn đã phải đọc nó 5 lần vào ngày đầu tiên."

"Ồ, không nhiều. Ta nói với bà ấy rằng bà ấy là một người mẹ vĩ đại, bà ấy đang nuôi nấng một đứa trẻ ngoan, một vận động viên tài năng, và xin đừng lo lắng về tương lai của cháu. Ta nói với bà ấy rằng cháu sẽ trở thành một người giỏi. Khi cháu tìm ra được thứ gì đó thú vị cũng như trượt ván, thì cháu sẽ tiến bộ."

Cậu bé sửng sốt.

"Ông nói với mẹ tất cả những điều đó sao? Làm sao mà ông biết được những thứ vớ vẩn đó sẽ xảy ra chứ? Ông thực sự nghĩ cháu là một vận động viên tài năng à?"

Ông lão cười.

"Cháu có kĩ năng, sự cân nhắc, biết tính toán thời gian, tính nhẫn nại và sức mạnh, ta cho rằng đó là tất cả những điểm nổi bật của một vận động viên. 

Cháu cũng không được bỏ cuộc, cháu học được từ những khuyết điểm của mình, hoặc những mánh khóe không nên thực hiện, và cháu tìm ra được cách sửa chữa chúng thế nào, hay là làm được những cú kĩ xảo tuyệt vời.Những phẩm chất đó, là những điều xứng đáng với cháu khi cháu lớn hơn một chút. Cháu sẽ làm được một cách tốt nhất trong cuộc đời này."

5 năm sau, mọi thứ mà ông lão từng nói, đã thành sự thật. Đứa bé ngày ấy không bao giờ trở nên giàu có, nhưng cậu ta đã mở được một cửa hàng ván trượt nhỏ,và sau này thậm chí cho những trận giao hữu và những người thích trượt ván. 

Anh ta đã làm đủ tốt để mua được một căn nhà nhỏ tặng mẹ và những người anh trai. Và anh vẫn thường dành thời gian ngồi với ông lão trên băng ghế đó.

***

Cô gái đó mới 22, mái tóc bông màu cam, và cơ thể đầy những hình xăm. Cô ta chỉ ngồi xuống băng ghế bởi vì cô thấy mệt. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, và thành thực mà nói, cô ta thậm chí còn chẳng biết có người đàn ông ngồi cạnh đó.

"Buổi sáng tốt lành, cô gái. Cô ổn chứ?"

"Gì kia? Tôi chẳng sao cả, mà thế thì liên quan quái gì đến nhà ông?"

"Ồ, khi mà tôi nhìn thấy một thiếu nữ xinh xắn thế này, lại có sức nổi bật thế này, nhưng cô ấy lại òa khóc cứ như thể ai đó vừa mở vòi nước, ừm, tôi nghĩ cô ấy có thể muốn được giãi bày."

"Vì sao chứ, ông thì có thể nói được điều gì hay ho với tôi?Ông thậm chí còn không biết tôi!"

"Tôi có thể bắt đầu với sự thật đơn giản thế này rằng cô là họa sĩ và cô độc thân. Tôi có thể bắt đầu với sự thấu hiểu rằng cô muốn chứng tỏ mình với thế giới, nhưng thế giới lại phũ phàng chứng tỏ nó với cô. 

Hoặc, tôi có thể đơn giản nói cho cô rằng một người xinh đẹp như cô, càng đẹp hơn ở bên trong, cô nên thể hiển nó ra bên ngoài nhiều hơn, chứ không phải che giấu nó đi."

Cô gái nhìn chằm chằm vào ông lão. Bạn có thể thấy được trong ánh mắt cô ta những tia xao động dường như cô đang bị chìm trong từng lời ông lão nói, như thể một người cô độc lang thang trên sa mạc hoang vắng sau nhiều hành trình cuối cùng cũng tìm thấy được những giọt nước đầu tiên. 

Chưa có một ai gọi tên được vẻ đẹp của cô.Chưa có một ai nói với cô rằng cô xinh đẹp. Còn làm sao mà ông lão biết rằng cô làm nghệ thuật? Cô không bao giờ cho ai đó thấy được nghệ thuật của mình – chưa từng. Làm thế nào mà ông ta biết cô cảm thấy cô đơn? Làm thế nào mà ông ta biết cô muốn chứng minh rằng cô không cần bất cứ ai, trong khi mọi lúc cô ước có ai đó ở bên.

"Ông thực nghĩ tôi xinh đẹp?" , cô gái bẽn lẽn hỏi.

"Ôi trời, dĩ nhiên rồi, chỉ có cháu nghĩ là mình xấu thôi."

"Cháu nghĩ vậy ư?"

"Đúng vậy. Đó là lý do tại sao cháu buồn."

"Hừm, nếu ông giỏi như vậy, thì ông hãy nói xem cháu nghĩ gì."

"Được thôi, cháu nhìn thấy cái đẹp xung quanh mình, đúng chứ? Nó hiện hình trong nghệ thuật của cháu, trong thơ của cháu."

"Làm thế nào mà ông biết được cháu làm nghệ thuật và làm thơ?"

"Bởi vì những người thông minh, tốt bụng, đánh bại nỗi đau bằng qua cách nhìn thấy cái đẹp mà họ giấu đi khỏi thế giới."

Cô gái bắt đầu nức nở. Ông lão nhấn vào tây cô một chiếc khăn tay. Cô gái ôm mặt thổn thức.

"Cháu là một tên vô dụng, một kẻ thấy bài. Những bức vẽ của cháu đều tào lao, thơ cháu viết đều vô nghĩa,và cháu xa lánh những người cháu yêu thương."

Ông lão không nói gì cả. Chỉ ngồi bên cô gái lặng lẽ, và mặc cho cô khóc. Cô gái nói với ông lão mọi thứ. Sự căm ghét đối với cha mình. Sự khinh bi của cô với đồng tính, nhưng nhận ra rằng cô làm điều đó chỉ khiến mẹ mình tổn thương. 

Cô cho ông lão biết cô ghét đại học đến mức nào, và vì sao cô bỏ học. Cô kể cô làm việc ở Waffle House ra sao, và cô ghét nó. Cô nói với ông cô luôn muốn một chú mèo,nhưng cô lại sợ mình không đủ tốt với nó. Mèo là ước mơ cô chỉ dám nói, chứ không dám thực hiện.

Ông lão đợi cho đến khi cô gái bình tĩnh lại. Ông nói: "Cháu có gương trang điểm chứ?"

"Vâng, ở ngay đây trong bóp của cháu."

"Ta có thể mượn nó không?"

"Ồ, ta không thể đoán được nếu

"Đây ạ, ông muốn làm gì với nó thế?"

"Ồ, ta không thể đoán ra được là nét mặt cháu lúc này giống một ban nhạc rock hơn hay là gấu trúc hơn, hay là trông giống một con sói nữa."

"Gì cơ ạ?"

Ông lão cầm chiếc gương lên. Cô gái nhìn thấy chính mình trong đó, tiếc cười phá ra mà chẳng cần sự nỗ lực nào. Đã lâu lắm rồi cô không biết cười là thế nào nữa. Một nụ cười chân thực. 

Cái loại cảm giác này đau tận vào trong, và bạn như muốn ngừng thở. Cô lúc này thực giống như đến từ một nhóm nhạc rock của những năm 80, hoặc có thể là một con gấu trúc có khát khao trở thành một ngôi sao rock. Cô lại bật cười. Ông lão cùng cười với cô.

"Đến đây vào ngay mai nhé, cô gái. Ta sẽ có cái này cho cháu."

"Được ạ."

Ngày hôm sau, cô gái đến và ông lão đã ngồi đó với một người phụ nữ khoảng 40. Họ nói chuyện với nhau đầy thân mật, và cô gái tóc cam với những hình xăm cảm thấy nhói lên vì ghen tị.

Cô muốn ông lão chỉ nói chuyện với mình. Thêm nữa, họ trông thật thoải mái, tự nhiên khi ngồi cùng nhau trên chiếc ghế. Cô không muốn làm phiền họ. Những gì cô biết lúc này chỉ là có thể người phụ nữ kia là em gái của ông lão. Vì thế cô di chuyển thật chậm trên con đường nhỏ tới băng ghế.

Ông lão nhìn thấy cô, ông cười tươi, vẫy tay gọi cô lại. Người phụ nữ ngoái lại nhìn. Cô gái tóc cam ngạc nhiên khi thấy gương mặt bà ấy thoáng một tia mừng rỡ. Bà ta cũng vẫy tay với cô.

"Ta rất vui khi cháu đã đến. Đây là Amanda Warrick. Bà ấy dạy vẽ tại trường Nghệ thuật. Ta đã bảo bà ấy mang đến một tập giấy vẽ phác thảo. Cháu có phiền không nếu cháu vẽ thứ gì đó cho chúng ta xem?"

"À vâng, cháu bất ngờ quá. Cháu không mang theo bút vẽ. Và cháu cũng không nghĩ ra nên vẽ cái gì nữa."

Amanda mỉm cười, và rút ra từ túi một tập giấy vẽ, một hộp bút chì, và một giá vẽ cầm tay rồi nói:

"Tại sao cô không thử vẽ hai bức tranh? Một cái là hồ nước nhỏ ở đằng kia, trên đường đi chắc cô đã nhìn thấy nó. Và cái con lại là cho những chú mèo con?"

"Dạ? Nhưng cháu không nuôi mèo."

Ông lão thò tay vào chiếc túi giấy bên cạnh mình. Ông bế ra một chú mèo con Calico , đặt nó vào tay cô gái. Cô gái nhẹ nhàng nhận lấy cục bông nhỏ xíu chỉ lớn hơn lòng bàn tay cô, và ôm nó trong lồng ngực mình. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chú mèo khẽ động đậy rồi nhắm mắt. Ngắm nhìn cuộc sống nhỏ bé đang nằm ngủ trong tay mình, cô gái hỏi ông lão:

"Tên nó là gì vậy ạ?"

"Tùy cháu. Giờ nó là của cháu."

"Cháu sẽ gọi nó là... Palate."

Nhiều năm sau, mèo con giờ đã lớn hơn, mái tóc màu cam của cô gái giờ đã là một mái tóc đen dài với vài sợi tím điểm xuyết, Amanda giờ vừa là cộng sự, vừa là tri kỉ của cô. Ngày ấy, cô đã vẽ ông lão ngồi trên ghế, và bức tranh đó đã giúp cô nổi tiếng. Ông lão đã đến New York, nơi trưng bày một tuyệt tác. Cô gái đứng bên cạnh ông khi ông quay sang cô trong đôi mắt mờ nước.

"Cảm ơn cháu." Đó là tất cả những gì ông có thể nói, và đó cũng là tất cả những gì cô gái muốn nghe. Cô nắm lấy bàn tay già nua của ông khi ông quay lại nhìn bức tranh thêm nhiều lần nữa. Amanda đã chụp được tấm ảnh của thời khắc đó. Nó đã trở thành một bức ảnh nổi tiếng cùng với bức tranh kia.

Băng ghế dài vẫn còn đó. Nó vẫn chỉ là một chiếc ghế có dáng vẻ rất rất bình thường, với những tấm gỗ màu xanh. Ông lão không còn ở đó nữa. Thay vào đó là một bức tượng đồng ngồi trên chiếc ghế. 

Một tấm ván trượt đồng dựa vào nó. Một con mèo nhỏ nhắm mắt nằm trên đùi bức tượng. Tay bức tượng cầm một chiếc khăn tay đồng như muốn đưa cho ai đó ngồi bên cạnh mình, trên mặt ông, là một nụ cười cởi mở, hiền hậu, ấm áp. Một nửa chiếc bánh sandwich cá đang ăn dở, một chút hạt, và một con sóc. Tất cả đều bằng đồng được đặt ngay cạnh ông lão trên băng ghế.

Trên bức tượng mang tên ông lão ấy là chữ ký của hơn nghìn con người đã từng ngồi đó và nói chuyện cùng ông. Biết bao người nữa vẫn đã đến. Ngồi đó. Và nói những điều gì... không ai có thể biết được.