Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Hậu môn mặt trời =))

Cô đã thấy anh lần đầu trong một buổi chiều nắng vàng hoe, gió nhè nhẹ thổi những chiếc lá me bay nhẹ nhàng trong không gian rồi đậu lên mái tóc anh lãng tử mơ màng. Trời ơi! Vẻ lịch lãm, phong trần của anh chả thua kém gì đại úy Yoo trong phim "Hậu duệ mặt trời" mà cô đắm say mê mẩn cả tháng nay.

Cô cuống cuồng lục trong túi, lấy ra chiếc khăn tay mà cô đã mất mấy ngày trời để thêu vào đó hình con chim và con bướm đang lồng vào nhau đắm đuối. Đó là chiếc khăn mà cô muốn rằng: khi gặp được người đàn ông trong mộng lý tưởng của mình, cô sẽ tặng nó cho anh ấy! Và giờ, đã đến lúc chiếc khăn được dùng tới...

Cô đi lướt qua mặt anh, vô tình đánh rơi chiếc khăn. Chiếc khăn chao liệng rồi hạ cánh nhẹ nhàng trên vỉa hè gạch nung ngợp lá me vàng. Đúng như kịch bản, cô nghe từ sau lưng tiếng anh gọi khẽ khàng:

- Em ơi! Rơi khăn kìa!

Cô quay lại, và thấy anh mỉm cười, toan cúi xuống nhặt cho cô chiếc khăn. Nhưng anh chỉ vừa mới gập lưng, những ngón tay anh còn chưa với tới cái khăn thì mặt anh nhăn lại đầy đau đớn...

- Trời! Anh sao vậy? - Cô cuống cuồng chạy tới hỏi han.

- Anh bị thoái hóa đốt sống đít! Cứ cúi là đau muốn chết!

- Vậy sao anh lại đứng đây một mình trong màn lá me bay và nắng hanh vàng? Anh đang làm thơ chăng?

- Không! Anh đang đứng đợi thằng bạn, nó nhờ anh phang hộ con lô tối qua, hẹn nay ra trả tiền mà chưa thấy đâu. ĐKM cái thằng này, trúng thì nó lao tới ngay, còn tạch thì nó trốn biệt cả ngày!

Nói rồi, anh ngửa mặt lên trời nhìn lá me rơi, hít một hơi dài, xong quay sang hỏi cô:

- Em có ngửi thấy trong gió mùi dưa chua, và sau đó là mùi sầu riêng thoang thoảng?

Cô gật đầu lia lịa công nhận, rồi không tiếc lời khen:

- Anh quả là chàng trai có tâm hồn ẩm thực tinh tế và cực kì nhạy cảm!

- Nhạy cảm gì đâu! - anh khiêm tốn lắc đầu - Là vì anh vừa đánh rắm mà! Anh ăn nhiều dưa chua nên rắm đương nhiên phải có mùi dưa chua thôi. Còn khi mùi rắm theo gió bay đi mất rồi, sẽ chỉ còn lại cái mùi hoi nách của anh giống như mùi sầu riêng thum thủm, nồng nàn...

Dứt lời, anh lại nhăn mặt lấy hơi, rồi tuồn ra một tràng bum bủm. Cô thấy nản quá, ngồi thừ xuống ghế đá, mắt nhìn xa, buồn mênh mang...

- Sao anh không ngồi xuống? - cô quay sang hỏi anh khi thấy anh vẫn đứng nhâng nhâng.

- Anh vừa cắt trĩ, không ngồi được vì đít vẫn còn đau! Mới sáng nay, bác sĩ kiểm tra lại vết cắt cho anh, thấy đít anh còn đỏ au, bác sĩ bảo nhìn giống như "Hậu môn mặt trời!".

Cô nhét lại chiếc khăn tay vào túi, rồi lặng lẽ quay về. Cô muốn về nhà thật nhanh, mở máy tính lập tức để xem phim, để được gặp anh Yoo đại úy của cô trong "Hậu duệ mặt trời". Anh Yoo của cô trong phim đáng yêu lắm: không phang lô, không hoi nách, không thoái hóa đốt sống đít, không bị trĩ, và không đánh rắm bum bủm toàn mùi dưa chua như cái thằng "Hậu môn mặt trời" dở hơi ấy!

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Tuyệt chiêu của ông Già

Cô gái đi học trên Hà Nội, nửa đêm nhận được tin nhắn: “Chào em, mình làm quen được không? Em có người yêu chưa?”
- Em có rồi anh ạ!
- Thế á, cha mày đây, sớm mai bắt xe về quê ngay họp gia đình chuyện này!
Hôm sau cô gái nhất quyết không về, nửa đêm lại có tin nhắn:
- Anh phải làm sao để được làm bạn em? Cho phép anh làm quen nhá! Em có người yêu chưa?
- Em chưa!
- Em làm anh thất vọng quá, một phép thử đơn giản là biết được lòng nhau ngay, mình chia tay thôi!
- Ôi em xin lỗi, em tưởng ông già em, cho e một lời giải thích.
- Giải thích gì? Ông già mày đây, mai không về quê thì đừng về nữa! Gọi cả thằng đó về cho tao!

Tạ ơn chúa

Cha xứ bán con ngựa của mình cho một người khách. Nhận tiền xong, ông dặn dò:
- Tôi cần lưu ý ông, muốn thúc nó chạy thì nói "Tạ ơn Chúa", còn muốn nó đứng lại thì nói "Alléluia" (hãy hoan hỉ lên).
- Được thôi, tôi đã quen với ngựa cả đời rồi.
- Nhảy lên lưng con ngựa mới mua, ông khách thử nói khẽ: "Tạ ơn Chúa!"
- Chưa dứt lời, con ngựa đã vọt đi. Đến tiếng "Tạ ơn Chúa" thứ hai thì nó phóng nước đại. Chợt nhìn thấy một vực sâu thăm thẳm ngay phía trước, ông ta hoảng hốt hét lên : "Alléluia!"
- Con ngựa kịp dừng lại sát mép vực. Lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, kỵ sĩ làm dấu thánh và thốt lên: "Tạ ơn C...h...ú...a!"

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

Tam đại con gà

Xưa, có anh học trò học hành dốt nát, nhưng trò đời “xấu hay làm tốt , dốt hay nói chữ” , đi đâu cũng lên mặt văn hay chữ tốt.
- Có người tưởng anh ta hay chữ thật, mới đón về dạy con trẻ.
- Một hôm, dạy sách Tam thiên tự , sau chữ “tước” là chim sẽ, đến chữ “kê” là gà, thầy thấy mặt chữ nhiều nét rắc rối, không biết chữ gì, học trò lại hỏi gấp, thầy cuống, nói liều: “Du dỉ là con dù dì”. Thầy cũng khôn, sợ nhỡ sai, người nào biết thì xấu hổ, mới bảo học trò đọc khẽ, tuy cậy, trong long vẫn thấp thỏm.
- Nhân trong nhà có bàn thờ thổ công, thầy mới đến khấn thầm xin ba đài âm dương để xem chữ ấy có phải thật là “dù dì” không. Thổ công cho ba đài được cả ba.
- Thấy vậy, thầy lấy làm đắc chí lắm, hôm sau bệ vệ ngồi trên giường, bảo trẻ đọc cho to. Trò vâng lời thầy, gân cổ lên gào: Dủ dỉ là con dù dì… Dủ dỉ là con dù dì…
- Bố chúng đang cuốc đất ngoài vườn, nghe tiếng học, ngạc nhiên bỏ cuốc chạy vào, giở sách ra xem, hỏi thầy: Chết chửa ! Chữ “kê” là gà, sao thầy lại dạy ra “dủ dỉ” là con “dù dì” ?
- Bấy giờ thầy mới nghĩ thầm: “ Mình đã dốt, thổ công nhà nó cũng dốt nữa” , nhưng nhanh trí  thầy vội nói gỡ: "Tôi vẫn biết ấy là chữ “kê”, mà “kê” nghĩa là “gà”, nhưng tội dạy thế là dạy cháu biết đến tận tam đại con gà kia."
- Nhà chủ càng không hiểu, hỏi: Tam đại con gà nghĩa làm sao?
- Thế này nhé! Dủ dỉ là con dù dì, dù dì là chị con công, con công là ông con gà!

Cồn Trạng Lột...

Những giai thoại về Trạng Quỳnh đã được lưu truyền trong nhân gian từ hàng trăm năm nay vừa là những câu chuyện cười trào phúng vừa thể hiện khát vọng của cha ông ta muốn chơi xỏ lũ quan tham, giúp đỡ những người nghèo khó. Cồn Trạng Lột là một trong những truyện hài dân gian ca ngợi trí thông minh của một ông trạng Việt Nam.


CỒN TRẠNG LỘT

Phía trước nhà Quỳnh là một cánh đồng sâu rộng vài chục mẫu. Thuở còn sống ở quê, hàng ngày muốn đi tắt sang làng bên hoặc vào lối xóm, Quỳnh phải vượt qua một chặng lầy tới mươi sải nước. Mùa mưa, mẹ con người kéo te bên hàng xóm có chiếc thúng nhỏ, thường chở giúp “ông Cống” qua chỗ lội, không lấy tiền.

- Thấm thoát mười năm trôi qua. Khi đã ra làm quan ở kinh đô và tiếng Trạng đã vang danh khắp nơi, một lần về thăm quê Quỳnh gặp lại bà hàng xóm kéo te. Bà phàn nàn:

- Ông Trạng ơi, tôi hiếm hoi chỉ có một đứa con trai. Cái thằng năm xưa vẫn chở thúng cho Ông qua chỗ lội ấy, nay sắp phải lo vợ cho nó mà một đồng một chữ không có. Tôi chẳng biết vay mượn ở đâu, ông có cách gì giúp mẹ con tôi với.

- Tiếng tăm Trạng lừng lẫy thật, nhưng làm quan thanh liêm như ông, thời buổi ấy nuôi miệng cũng đã khó.Thương người mẹ nghèo hiếm hoi, nhưng biết tìm cách gì để bà ta có tiền cưới vợ cho con bây giờ? Bỗng Quỳnh hỏi bà hàng xóm: Này mẹ con nhà bác lâu nay vẫn còn chở thúng đấy chứ?

- Thưa ông Trạng, không chở thì lấy gì mà ăn? Có điều khách ít lắm, ngày chỉ được mộ, hai chuyến góp vào tiền kéo te bán tép, may ra mới đủ đong gạo.

- Quỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Thôi được, bác cứ về bỏ trầu xin cưới cho cháu đi. Tôi bấm độn đoán biết thế nào quãng đầu tháng sau mẹ con bác cũng kiếm được khoản tiền kha khá!

- Bà hàng xóm buồn bã nghĩ ông Trạng nói cho vui câu chuyện.

- Giữa cánh đồng nước sâu nổi lên một cồn đất cao. Mấy hôm nay người ta thấy trên đồn đất hiện lên một cái chòi lợp lá gồi hình tứ giác, nóc phất phới ngọn cờ xanh đuôi nheo. Chẳng rõ nguyên cớ từ đâu, người ta kháo nhau: Trạng Quỳnh ở kinh về thăm quê dựng lều thơ trên gò giữa đồng nước để xướng, họa liền trong ba ngày. Người nọ truyền người kia, những kẻ khá giả trong làng, trong xã rủ nhau đi xem.

- Những người đến đầu tiên thất vọng ngay. Họ ghé mắt vào trong chẳng thấy lầu thơ đâu cả, chỉ thấy một đống lù lù hình người trùm chăn kín mít. Phía vách bên trên dán tờ giấy điều có chữ: “Trạng đang lột… cha đứa nào nói với đứa nào!”

- Tự nhiên tốn tiền đò, mất công toi, bao nhiêu người bực mình ngán ngẩm. Toán người này về, vừa đặt chân lên cũng ngại câu chửi, chẳng ai buồn nói với ai, đã thấy toán khác, rồi toán khác nữa, lũ lượt kéo tới, tò mò ra. Người đi hỏi: Ở ngoài ấy có gì hay không?

- Người về đáp: Trạng lột… cha đứa nào nói với đứa nào!

- Kỳ lạ thật! Trạng lột… Lại cấm không ai được nói với ai. Thế thì chắc phải có cái gì bí mật lạ lung lắm!

- Thế là một đồn mười, mười đồn trăm… Buổi đầu, đồn xướng họa thơ, chỉ thu hút đám người hâm mộ chữ nghĩa. Nhưng buổi sau thêm tiếng đồn Trạng lột… thôi  thì bất kể trẻ, già, trai, gái ai cũng muốn tận mắt được xem. Mẹ con người hàng xóm đông khách quá. Mẹ một thúng, con một thúng thu tiền đò đếm mỏi tay không xuể…

- Mấy hôm sau, Quỳnh đến bảo với người mẹ. Bây giờ chắc bác thừa tiền cưới dâu rồi. hãy bảo con trai bác đi dỡ cái “lều thơ” mang lá gồi và tre nứa về, nối thêm bếp mà làm cổ.

-Bấy giờ hai mẹ con và dân làng mới rõ mẹo của ông Trạng cứu người nghèo. Để tỏ lòng kính trọng, người ta gọi luôn cái cồn kia là cồn Trạng lột. Hiện nay vẫn còn di tích ở giữa cánh đồng sâu xã Hoằng Lộc, huyện Hoằng Hóa.

Xem thêm nhiều truyện dân gian Việt Nam hay

Ai Tài Hơn

Con của hai luật sư khoe với nhau:
- Mày xem bố tao có tài không? Ông X tham ô 9 tỉ đồng, nhờ bố tao, nói có một giờ mà ông chỉ bị có 2 năm “tù treo”
- Nhằm nhò gì, lão Y buôn lậu tới 2 kg heroin, nhờ bố tao nói có một câu mà lão khỏi phải tù ngày nào.
- Bố mày nói câu gì mà tài thế?
- Câu ngắn thôi: “Đề nghị tử hình”.

Bí kíp võ công

Có 1 anh chàng một hôm đang đi nhặt lá đá ống bơ thì nhặt được 1 quyển bí kíp.
Nghi là võ học thượng thừa nên anh ta giấu mang về nhà đọc.
Trang 1 : Miêu tả về võ công. Có thể hô mưa gọi gió. Độc bộ thiên hạ. Đưa người ta lên đỉnh cao của võ học.
Trang 2 : Cần phải tự cung mới có thể luyện …
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Anh ta hạ quyết tâm vung đao tự cung.
Xong việc anh nén đau đọc tiếp bí kíp
Trang 3 : .. không tự cung cũng không sao …
Anh ta điên cuồng. Nổi lửa lên đốt ngay quyển bí kíp.
Khi sách cháy gần hết. Trang cuối quyển bí kíp bay ra ,chàng trai đưa mắt nhìn
Trang cuối : Nếu đã tự cung thì sau khi luyện thành bí kíp của quý sẽ mọc lại …

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Người chồng hiểu vợ

Risa và Mary là đôi bạn thân. Cả hai đều đã có gia đình nhưng mỗi khi gặp nhau, họ thường phàn nàn rằng chồng của mình không hề cảm thấy may mắn khi được chung sống với những công trình hoàn hảo của thượng đế.
Một buổi sáng đẹp trời, Mary bàn với Risa:
– Chúng ta cần phải đi thẩm mỹ viện. Cần phải cho các lão chồng biết được giá trị thực của chúng ta.
Risa cho là phải và cả hai nhất trí sẽ gặp lại nhau vào hôm sau. Sáng hôm sau, vừa gặp nhau, Risa tỏ vẻ bực tức:
– Lão Peter nhà tớ làm tớ tức điên người! Tớ hỏi xin lão 5.000 bảng để đi thẩm mỹ viện.
– Đoán ra rồi, chắc cái lão keo kiệt ấy không cho cậu chứ gì?
– Không, lão quá đáng lắm. Lão nhìn tớ từ đầu tới chân rồi rút ví đưa ngay cho tới 20.000 bảng.